Teya Salat
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh


Phan_19

Trái tim Nhiếp Trọng Chi vì cái chạm nhẹ vừa rồi mà lỡ mất một nhịp. Hắn không rõ phản ứng của Tưởng Chính Tuyền, bên ngoài đành phải làm bộ thản nhiên dường như không có việc gì nói: “Mua rất nhiều tôm cua, tôi nhớ em thích ăn hải sản mà.”

Tầm mắt Tưởng Chính Tuyền buông dần xuống cánh tay Nhiếp Trọng Chi, đột nhiên cô sững lại, chỗ tay áo hắn xắn lên, ẩn ẩn lộ ra một mảng đen đen hồng hồng. Cô lại nhìn kỹ thêm chút nữa, cảm giác đó như thể là một vết thương. Tưởng Chính Tuyền đưa tay vén tay áo hắn lên: “Chỗ này bị làm sao vậy?”

Cánh tay phải của Nhiếp Trọng Chi rụt lại phía sau, tránh tay cô: “Không có gì,không cẩn thận nên bị quệt phải, không nghiêm trọng lắm đâu.” Thấy hắn né tránh mình như vậy, Tưởng Chính Tuyền đương nhiên không chịu bỏ qua, mặt đối mặt giằng co với hắn: “Để cho tôi xem một chút.”

Nhiếp Trọng Chi không thể làm gì khác, đành phải để mặc cô vén tay áo mình lên thật cao. Động tác của Tưởng Chính Tuyền bỗng dưng khựng lại. Phía trên khuỷu tay hắn có một vết thương thật dài, tuy rằng đã khép miệng kết vẩy, nhưng vẫn còn màu đỏ dữ tợn vô cùng, làm cho người ta nhìn thấy mà ghê người.

“Sao lại bị thương như vậy?” Đầu ngón tay Tưởng Chính Tuyền run rẩy để phía trên, cách chỉ mấy li, không dám chạm vào miệng vết thương, cô bối rối nói: “Hòm thuốc cá nhân anh để chỗ nào?”

Nhiếp Trọng Chi: “Chỉ là không cẩn thận quệt vào thôi, không có gì đáng ngại, cũng sắp khỏi rồi. Bây giờ em đi ra ngoài nghe nhạc hay xem phim một lát đi, tôi làm một chút là xong rồi.”

Tưởng Chính Tuyền túm chặt lấy tay áo hắn không buông, mãi không chịu đi ra ngoài. Nhiếp Trọng Chi không còn cách nào khác, đành phải nói: “Hòm thuốc tôi để trong phòng ngủ của tôi, giờ em vào trong đó lấy, để tôi chuẩn bị đồ ăn xong rồi mới sát trùng được không? Tôi phải đem tôm và cua này đi luộc đã, nếu không đến nửa đêm chúng ta cũng không kịp ăn mất.”

Lúc này Tưởng Chính Tuyền mới chịu ra khỏi phòng bếp, đi vào phòng hắn tìm thuốc. Đến lúc ôm hòm thuốc này quay lại phòng bếp, liền nhìn thấy Nhiếp Trọng Chi đang khom người rửa tôm cua trong bồn. Áo sơmi của hắn vốn được nhét ở trong, nếu không cúi người xuống Tưởng Chính Tuyền cũng không để ý, nhưng hắn vừa hơi khom người một cái, áo sơmi vì động tác đó mà bị kéo lên trên, để lộ làn da ở thắt lưng, từng mảng từng mảng vết bầm sưng đỏ lớn nhỏ không đều nhau.

Tưởng Chính Tuyền tiến lên vén mạnh vạt áo của hắn lên, ngón tay nhẹ nhàng mà chạm vào thắt lưng hắn, giọng tức giận chất vấn: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao người anh lại bị thương? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trong tích tắc đó, Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên như bừng tỉnh đại ngộ: “Anh đi tìm việc làm có phải không? Anh đã làm việc ở đâu?” Cô liên tiếp đặt câu hỏi, vừa sợ lại vừa giận.

Nhiếp Trọng Chi chậm rãi xoay người, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô vì tức giận mà đỏ bừng bừng. Thấy mình không thể gạt cô được nữa, Nhiếp Trọng Chi đành phải nói thật: “Công trường.” Thanh âm của hắn rất nhỏ: “Nơi đó không cần kinh nghiệm, chỉ cần có sức khỏe là được.”

Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy trong ngực đang có một luồng khí bốc lên ngùn ngụt, lui về phía sau từng bước: “Anh điên rồi, anh đến công trường làm cửu vạn, anh lại dám đến công trường khiêng vật liệu? Anh…Anh….” Cơn giận của cô đã đến cực điểm, ngực phập phồng lên xuống, lời nói còn trong cổ họng nhưng lại không thể nào thốt ra được.

Nhiếp Trọng Chi nghiêng mặt đi, tránh ánh mắt của cô: “Tôi biết trong nhà đã sắp hết tiền. Tôi không thể để em đi theo tôi mà phải ăn đói mặc rách được. Công trường không có gì không tốt, tôi kiếm cơm bằng chính sức lực của mình kia mà.”

Tưởng Chính Tuyền muốn nói: “Trong nhà rõ ràng có tiền.” Nhưng nhìn sắc mặt ngưng trọng của Nhiếp Trọng Chi, khiến cô biết cô không thể đem những lời này nói ra ngoài, chắc chắn sẽ làm hắn tổn thương. Hơn nữa, cô đã đem một xấp tiền lớn bỏ vào trong ngăn kéo chung của hai người ngay trước mặt hắn, hắn cũng không phải không biết, chỉ là hắn không chịu dùng mà thôi.

Cô cũng không để ý đến chuyện hắn muốn đi ra ngoài làm việc, nhưng thân thể của hắn vừa mới bình phục chưa lâu, sao hắn có thể đi đến công trường làm những việc nặng nhọc kia được?

Tưởng Chính Tuyền túm lấy cúc áo của Nhiếp Trọng Chi, cũng không quan tâm xem hắn có đồng ý hay không, cởi bỏ từng cái từng cái một, sau đó một phen kéo áo sơ mi của hắn xuống. Quả nhiên, trên người Nhiếp Trọng Chi đặc biệt là hai bên vai sưng đỏ thành một mảng lớn.

Một trận đau đớn khổ sở giống như đám mây đen lướt qua đôi mắt đen như mực của Tưởng Chính Tuyền. Nước mắt dần dần ngưng tụ quanh vành mắt, cơn tức giận không thể át xuống, lấy đầu ngón tay chọc vào chỗ đỏ bầm trên đầu bai hắn: “Anh không biết đau có phải không? Không biết đau là gì có đúng không? Không biết đau là gì có đúng không? Anh lại dám gạt tôi đi đến chỗ đó để làm việc.” Hắn từ nhỏ đến lớn, có khi nào phải nếm qua loại gian khổ này?

Chỗ bị cô chọc vào ê ẩm trướng trướng đau. Cô có phải đã bắt đầu để ý đến hắn rồi hay không? Tuy rằng chậm như thế, trễ đến tận lúc này, nhưng dù sao cuối cùng thì cô cũng đã để ý đến hắn!

Nhiếp Trọng Chi ngây ngốc nhìn cô chăm chú, ánh mắt ảm đạm bắt đầu trở nên sáng ngời. Hắn chậm rãi phun ra một chữ: “…Đau.”

Dưới hàng mi đen huyền của Tưởng Chính Tuyền lấp lánh giọt lệ như trân châu, âm thầm lẳng lặng trượt xuống. Cô chưa hết giận lại chọc vào vai hắn một lần nữa, dùng hết sức lực hung hăng chọc xuống: “Nhiếp Trọng Chi, đau chết anh đi! Cho anh đau chết luôn đi! Để xem anh có còn dám đến công trường làm công việc đó nữa không! Để xem anh có còn dám đến công trường làm công việc đó nữa không!”

Rõ ràng là cô chọc hắn, nhưng nước mắt Tưởng Chính Tuyền lại tuôn ra như thác đổ.

Nhiếp Trọng Chi vẫn không nói gì mà đứng yên ở đó, thâm tình nhìn cô tha thiết. Bỗng nhiên, hắn vươn tay, nhẹ nhàng mà cầm lấy tay cô. Hắn khẽ cúi đầu xuống, chậm rãi đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn thật dịu dàng. Trân trọng như vậy, yêu thương như vậy, trong nháy mắt đó, giống như có thứ gì đó từ trong nụ hôn của hắn chầm chậm trút xuống, từng giọt từng giọt một ngấm vào trong mạch máu chảy vào xương tủy, chậm rãi ngấm vào trong tim Tưởng Chính Tuyền.

Bầu không khí trong phòng như có một thứ gì đó không biết tên đang chuyển động thật nhẹ nhàng, xung quanh như khiến trái tim con người cũng mềm mại đi dưới ánh đèn trong bóng đêm.

Hắn nói: “Là anh không tốt. Em đừng khóc được không?”

Tên ngốc này! Nhiếp Trọng Chi chính là một tên ngốc!

Tưởng Chính Tuyền không biết mình bị làm sao, trong đầu chợt dâng lên xúc động muốn hôn hắn, thực tế cô cũng đã làm như vậy. Cô nhẹ nhàng kiễng chân lên, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn. Nhiếp Trọng Chi lại vẫn không nhúc nhích, một lát sau, hắn mới điên cuồng đáp trả lại nụ hôn của cô.

Tưởng Chính Tuyền lần đầu tiên phát hiện thì ra cam tâm tình nguyện cùng một người hôn môi, triền miên đáp lại, lại là một chuyện ngọt ngào như vậy, tuyệt vời đến thế.

__________________

Ngày mùa đông ánh mặt trời mang một màu sắc ấm áp, đẹp đến say lòng người. Tưởng Chính Tuyền nhẹ nhàng ôm lấy chăn trở mình một cái, vị trí giường bên cạnh đã trống không, Nhiếp Trọng Chi rõ ràng đã thức dậy. Cô giương mắt liền nhìn thấy trên chỗ cửa sổ kia đặt một đóa hồng đỏ thắm đang nở rộ, hoa đỏ lá xanh, nồng nàn tươi đẹp.

Đó là lúc hôm qua hai người cùng đi dạo phố, đi ngang qua hàng hoa bên đường hắn đã mua tặng cô. Hắn một lời cũng không nói, chỉ yên lặng đưa nó cho cô.

Không khỏi nhớ lại lần sinh nhật cô năm ấy, hắn từng dùng những cánh hoa hồng Louis XIV* rải khắp tầng trên cùng của hắn, cách vài bước lại có một hộp quà. Năm ấy cô hai mươi tư tuổi, hắn đã chuẩn bị đủ hai mươi tư món quà tặng cô.

* Là loài hoa hồng Pháp được nghiên cứu thành công năm 1859 (ảnh đầu chap)

Ánh mắt cô ngay cả một giây cũng không chịu nhìn qua, trên gương mặt một chút vui vẻ cũng chưa cho hắn. Mà hắn vậy mà lại không hề giận, còn nhìn cô khẽ bật cười: “Trách không được người ta đã nói con gái là phải nuôi trong nhung lụa, như vậy sau này sẽ không bị đàn ông lừa gạt một cách dễ dàng. Xem đi, nếu sau này tôi mà có con gái…” Nói đến đó hắn bỗng ngừng lại, không nói thêm một lời nào nữa.

Đóa hoa hồng trước mắt này có lẽ là món quà có giá trị nhỏ nhất mà hắn từng tặng cho cô. Tưởng Chính Tuyền nghiêng đầu mỉm cười, thế nhưng trong lòng cô lại tràn đầy thỏa mãn, cảm giác hạnh phúc này thật vững vàng.

Thời khắc này, trong đầu cô chợt hiện lên một ý niệm: Nguyện cho thế sự an ổn, năm tháng tĩnh lặng tốt lành, mỗi ngày cứ trôi qua như vậy mãi mãi!

Trong chăn có hương vị của hắn, ấm áp giống như ánh mặt trời đang chiếu vào phòng. Cô lại làm tổ trên giường thêm một lúc, mới đứng dậy xuống giường.

Cánh cửa phòng ngủ lúc này khép hờ, nhìn xuyên qua khe hở, cô thấy Nhiếp Trọng Chi đang khom người ngồi trước bàn nhỏ, đeo một đôi găng tay màu trắng, cầm dung dịch vệ sinh và miếng vải nhỏ, giúp cô vệ sinh máy tính xách tay.

Lần đầu tiên sau khi Tưởng Chính Tuyền và Nhiếp Trọng Chi gặp lại nhau, cô nhìn thấy hắn đụng vào máy tính. Cô đứng ở phía sau cánh cửa, có thể nhìn thấy từng động tác thật nhỏ của hắn một cách rõ ràng, vừa thong thả vừa chuyên chú, tỉ mỉ lau chùi từng ngõ ngách, không bỏ sót một chỗ nào. Hồi lâu sau, hắn buông vật trong tay, chậm rãi tháo bao tay xuống.

Tưởng Chính Tuyền muốn đẩy cửa đi ra, bỗng nhiên nhận ra có điều gì đó không thích hợp. Sắc mặt Nhiếp Trọng Chi rất kỳ quái, hắn vươn tay phải ra, đầu ngón tay từ từ đưa về phía máy tính, còn chưa chạm vào, lại đột nhiên rụt về, giống như ở đó có độc xà mãnh thú cắn vào tay hắn, tránh đi không kịp.

Cả người hắn bất chợt bật dậy khỏi ghế thật mạnh, kinh ngạc nhìn máy tính, sau đó bước nhanh ra khỏi nhà.

Nhiếp Trọng Chi hắn rốt cục làm sao vậy? Bây giờ lại sợ cái máy tính lạnh như băng vô tri vô giác này!

Trách không được hắn tình nguyện đến công trường làm việc.

Tương Tương tuyền cũng không biết mình đã đứng bên cạnh máy tính trên bàn bao lâu, mãi cho tới khi tiếng chuông di động ‘linh linh linh’ vang lên, mới kéo cô từ trong mạch suy nghĩ trở về thực tại. Chỉ thấy trên màn hình di động nhấp nháy hai chữ ‘anh trai’, cô vội trượt mở màn hình: “Anh…”

Ngữ khí của Tưởng Chính Nam cố giữ cho giống bình thường, nhưng Tưởng Chính Tuyền vẫn nghe ra được sự căng thẳng bất an trong đó: “Tuyền Tuyền, em mau trở về đi. Bệnh tim của mẹ lại tái phát, mới vừa đưa vào bệnh viện, trước mắt còn đang trong phòng cấp cứu.”

Dường như có một tấm màn đen tối lập tức bao phủ xuống, căn phòng sáng ngời trong nháy mắt ảm đạm đi rất nhiều: “Anh, em biết rồi, em sẽ quay về Lạc Hải ngay bây giờ.”

Chương 10: Chỉ yêu mình em, trọn đời không hối tiếc

Tưởng Chính Tuyền ngồi bên trong phòng bệnh trông nom mẹ truyền nước biển, hai người trò chuyện thêm một lát, rồi mới về nhà. Lúc khởi động xe, cô thuận tay mở radio trên xe.

Một làn điệu ghitar trong trẻo vang lên, chợt nghe thấy giọng nữ phát thanh viên chen vào thông báo tin tức tình hình giao thông: “Hiện tại khu vực giữa đường Khải Đức đoạn từ phía đông sang phía tây, ngay trước cửa ra vào tòa cao ốc Khải Đức có hai chiếc xe vừa xảy ra sự cố va chạm nhau, mời quý vị tài xế chuyển sang đi đường vòng, để tránh kẹt xe.”

Phải rẽ sang đường vòng mà đi.

Xe chạy chưa bao lâu, liền rẽ vào một con đường nhỏ có cây ngô đồng. Bỗng nhiên, ánh mắt Tưởng Chính Tuyền bị một tiệm cà phê bên đường thu hút. Lục đằng xanh rờn leo lên bám vào những bức tường, lá cây xanh mơn mởn lay động đón gió dưới ánh mặt trời, thế nào lại đi tới nơi này?

Tưởng Chính Tuyền chua sót mỉm cười. Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, trải qua mấy năm nay, không thể tưởng tượng được tiệm cà phê này vẫn còn ở đây như cũ.

Cô ngừng xe ở ven đường, đẩy cửa xe đi xuống.

Bên trong tiệm cách trang trí đã thay đổi hoàn toàn, thứ duy nhất không đổi chính là bức tường thủy tinh sát mặt đất sạch sẽ trong suốt và những chậu hoa tươi được treo xen lẫn vào nhau, còn có hương bánh ngọt nồng đậm ngất ngây ập tới ngay bước chân đầu bước vào tiệm.

Vẫn còn nhớ vị bánh ngọt năm đó, hương vị ngọt ngào mềm mịn, vừa cho vào miệng đã muốn tan ra. Vì thế, khi nhân viên phục vụ mang thực đơn tới, Tưởng Chính Tuyền hỏi: “Có bánh kem sầu riêng và bánh kem việt quất không?”

Cô nhân viên phục vụ xinh đẹp mỉm cười gật đầu: “Dạ có. Đây chính là hai món bánh ngọt làm nên thương hiệu của tiệm chúng tôi, rất nhiều người đều vì ngưỡng mộ danh tiếng mà tới.”

Đúng vậy, năm đó cô là vì nhìn thấy mọi người trên mạng đánh giá cao, nên mới lôi kéo Liên Trăn lại đây nếm thử. Nhìn quanh bốn phía, hết thảy đều làm cho người ta xúc động bùi ngùi. Cô và Diệp đại ca, Liên Trăn và anh trai cô đã từng đến đây không biết bao nhiêu lần. Bây giờ nhớ lại, chợt thấy hốt hoảng, dường như đó không phải là sự thật, tất cả giống như một cơn mơ.

Thời gian thì quá ngắn, khe hở thì lại quá rộng, mỗi ngày trôi qua thấm thoát như cát chảy trong đồng hồ cát. Ngay cả cửa tiệm này cũng không còn dáng vẻ của ngày trước, huống chi là con người!

Tưởng Chính Tuyền khép menu lại: “Một ly Moka, ít đường ít sữa, cho thêm một phần bánh kem sầu riêng và một phần bánh kem việt quất nữa. Cám ơn.”

Cô lấy di động của mình ra, trượt nhẹ màn hình trơn bóng.

Ngày đó cô vội vàng rời khỏi Ninh Thành, trước khi ra khỏi cửa chỉ để lại cho Nhiếp Trọng Chi một mảnh giấy nhỏ, liền chạy về Lạc Hải. Nhiếp Trọng Chi không có di động cũng không có điện thoại bàn, cô không thể liên lạc được với hắn! Cô biết mình là vì không còn cách nào để liên lạc với hắn, nhưng hắn vì cái gì lại không gọi đến cho cô? Đã hơn một tuần trôi qua rồi!

Mấy ngày nay, cô liên tục nhìn di động, như đang đợi cú điện thoại của người kia mà mãi không thấy gọi tới.

Nhiếp Trọng Chi hắn một chút cũng không nhớ đến cô sao? Cô không khỏi cảm thấy có chút ủy khuất nho nhỏ. Nếu hắn còn không chịu gọi tới, hừ, từ giờ trở đi cô sẽ không bao giờ thèm để ý đến hắn nữa. Thật là… một tên bại hoại! Đồ xấu xa!

Trong lúc Tưởng Chính Tuyền còn đang ngơ ngẩn, nhân viên phục vụ tươi cười bưng bánh ngọt và cà phê lên: “Mời cô dùng.”

Tưởng Chính Tuyền chậm rãi nhấp một ngụm, cà phê còn nóng hổi nồng nàn hương vị đậm đà thấm vào đầu lưỡi, từ từ chảy xuống yết hầu, làm ấm áp tận tâm can. Mùi vị sầu riêng cùng bánh bông lan quyện lấy nhau thật hoàn mỹ, có lẽ là vì nhớ mãi không quên, mấy năm qua cô ăn không thấy bánh ngọt vị sầu riêng ở nơi nào mà ngon hơn nơi này.

Tưởng Chính Tuyền ngồi một mình trong tiệm, một ly cà phê và hai phần bánh ngọt, nhấm nháp suốt một tiếng đồng hồ, nhìn mây trắng lướt qua, ráng chiều buông xuống, sắc trời bắt đầu tối, di động vẫn không thấy một động tĩnh nào.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó chính mình lại nhớ nhung Nhiếp Trọng Chi đến như vậy. Nhưng còn hắn? Vì cái gì vẫn không gọi điện thoại cho cô?

Lúc đang đứng trước quầy bar cúi đầu tính tiền, chợt có người đẩy cửa tiến vào, tiếng bước chân vững vàng dừng lại đứng xếp hàng ngay phía sau cô.

Em gái tính tiền tươi cười trong trẻo, hai tay cầm tiền lẻ đưa cho cô: “Sáu tệ tiền lẻ của chị còn thừa, cảm ơn đã ghé tiệm, hoan nghênh chị lần sau lại đến.” Tưởng Chính Tuyền nhận lấy: “Cảm ơn.”

Người phía sau giống như bị chấn động, không thể tin được mà lên tiếng: “Tuyền Tuyền?” Thanh âm này… Thanh âm này chính là của Diệp đại ca. Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên xoay người, người phía sau hình dáng thực quen thuộc, tóc ngắn ngủn, quả thật là Diệp Anh Chương.

Hơn bốn năm không gặp, tuy rằng anh đang mặc trang phục thường ngày vô cùng đơn giản, nhưng tư thế vẫn hiên ngang oai hùng như trước kia.

Năm đó ở trong bệnh viện sau khi tỉnh lại, Tưởng Chính Tuyền nhận được một tin còn đáng sợ hơn nhiều lần. Bác sĩ nói cô có thai! Một khắc kia, Tưởng Chính Tuyền tưởng như đã trở nên ngây ngốc, hoàn toàn không thể tin được chuyện mình vừa được nghe. Cô làm sao lại mang thai đứa nhỏ của Nhiếp Trọng Chi?

Đến khi Diệp Anh Chương xuất hiện trước giường bệnh của cô, Tưởng Chính Tuyền chỉ biết đem chính mình chôn sâu vào trong chăn.

Diệp Anh Chương đợi bên giường cô một hồi thật lâu, lúc sau chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Tuyền Tuyền, chỉ cần em nguyện ý, hôn lễ của chúng ta sẽ vẫn không thay đổi.” Tưởng Chính Tuyền trốn ở trong chăn, một mình lẳng lặng để lệ rơi lã chã.

Giấc mộng duy nhất cô từng mơ đã tan tành! Cô đã không còn tình bạn, tình yêu luôn ấp ủ cũng kết thúc! Thế giới của cô chỉ trong mấy ngày đã hoàn toàn sụp đổ.

Mấy năm qua, thỉnh thoảng Tưởng Chính Tuyền cũng tưởng tượng đến cảnh tượng gặp lại Diệp đại ca sẽ như thế nào, là ở trong nhà mình, hay là trên đường? Thế nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới hai người sẽ ở gặp lại nhau trong tiệm cà phê này.

Hai người sau khi ngồi xuống đối diện nhau tại một góc nhỏ trong tiệm, đáy mắt Diệp Anh Chương vẫn xúc động như trước: “Tuyền Tuyền, em từ Mĩ về đây khi nào vậy?”

Bởi vì chuyện của ba, cô và mẹ không còn đặt chân vào giới xã giao ở Lạc Hải nữa. Cho nên ngoại trừ người trong nhà, dường như không còn ai biết cô đã trở về.

Tưởng Chính Tuyền mỉm cười nhàn nhạt: “Em về đã được hơn nửa năm rồi.” Diệp Anh Chương thổn thức không thôi: “Thời gian trôi qua nhanh quá, em đã tốt nghiệp rồi. Mọi chuyện vẫn tốt cả chứ?”

Tưởng Chính Tuyền dần dần từ trong nỗi kinh ngạc lấy lại tinh thần, mười ngón tay đan vào nhau, thư thái nhàn nhã nói: “Anh cảm thấy em thế nào?”

Diệp Anh Chương gật đầu thật mạnh: “Nhất định là tốt lắm. Trưởng thành hơn, chín chắn hơn, càng xinh đẹp hơn lúc trước rất nhiều.” Tưởng Chính Tuyền bất chợt cảm thấy rầu rĩ: “Đúng thế, trưởng thành, ai rồi cũng phải trưởng thành thôi.”

Diệp Anh Chương kể cho cô nghe tình hình gần đây của mình: “Anh bây giờ được điều đến Ngũ Phúc, hai ngày này về Lạc Hải tham dự cuộc họp, khi nào xong là phải quay về liền. Vừa lúc đi ngang qua nơi này nên anh vào mua ly cà phê. Vội vàng đến lại vội vàng đi, nhưng không ngờ được lại có thể trùng hợp mà gặp được em ở đây!”

Tưởng Chính Tuyền thản nhiên mỉm cười: “Em nghe mẹ em kể, anh thực hiện nhiệm vụ đều vô cùng xuất sắc, vụ án nào qua tay anh tỷ lệ được phá cực kì cao, được đồng nghiệp ở Ngũ Phúc phong làm thần thám, còn thăng chức nữa đúng không.”

Diệp Anh Chương cười cười, dường như cũng không cho đó là điều quá quang vinh. Anh ta nhấp một ngụm cà phê, bèn đổi đề tài: “Dì Khanh dạo này thế nào rồi?” Tưởng Chính Tuyền vuốt ve ly thủy tinh: “Tình hình mẹ em không tốt lắm, bà ấy vừa làm phẫu thuật mạch vành ghép tim nhân tạo ở bệnh viện.” Diệp Anh Chương sửng sốt: “Sao đột nhiên lại trở nên nghiêm trọng như vậy? Bệnh tim của dì Khanh chẳng phải vẫn làm kiểm tra định kỳ, luôn luôn nằm trong phạm vi kiểm soát tốt đấy sao.”

Tưởng Chính Tuyền khẽ mím môi chua sót nói: “Anh không biết đó thôi, bệnh của mẹ em thật ra là tâm bệnh. Bà ấy cũng không biết làm sao mà nghe được người ta nói vụ án của ba em… Bà ấy mới lo lắng…” Diệp Anh Chương làm sao lại không biết, bác gái vì chuyện của bác trai mà ngày đêm lo lắng không yên: “Em bảo dì Khanh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, bác trai sẽ không có chuyện gì đâu.”

Hai người nói chuyện phiếm thêm vài câu, điện thoại Diệp Anh Chương không ngừng thúc giục, công việc hẳn là rất bận. Tưởng Chính Tuyền thấy sắc trời đã tối đen như mực, nghĩ còn phải về đưa canh bổ dưỡng đến cho mẹ, đành nói luôn: “Diệp đại ca, em còn có việc, chúng ta lần sau lại nói chuyện nữa được không.” Diệp Anh Chương: “Vậy cũng được, em giúp anh chuyển lời hỏi thăm sức khỏe đến dì Khanh và Tưởng ca.” Tưởng Chính Tuyền gật đầu: “Em biết rồi, cảm ơn anh.”

Năm đó sau khi hai nhà giải trừ hôn ước, tuy rằng trưởng bối hai bên bề ngoài đều tỏ ra không thành thông gia nhưng vẫn mãi là bạn bè này nọ, nhưng rốt cuộc chưa bao lâu đã lạnh nhạt như người dưng, hai nhà bây giờ hầu như không còn liên lạc gì với nhau. Lần duy nhất có thể xem là hỏi han nhau có lẽ là lần sau khi ông Tưởng gặp chuyện không may, bà Diệp hai lần có gọi điện thoại đến ân cần thăm hỏi. Chỉ trên điện thoại như vậy, bà Lục Ca Khanh cũng đã thấy quá đủ, có lần bà từng nói một câu ở trước mặt Tuyền Tuyền: “Bây giờ tình người chỉ như tờ giấy mỏng manh, hai bác Diệp của con, cũng coi như là có lòng rồi.”

Tưởng Chính Tuyền đứng dậy cáo từ, Diệp Anh Chương bỗng nhiên gọi cô lại, rút điện thoại ra: “Tuyền Tuyền, em có thể cho anh số điện thoại hiện tại của em được không?”

Tưởng Chính Tuyền ngẩn ra, sau đó mỉm cười: “Đương nhiên là được rồi.” Cô đọc một dãy số cho Diệp Anh Chương lưu lại.

Hai người từng thiếu chút nữa là kết hôn, bây giờ lại khách khí như bạn bè mới quen. Thời gian, tựa như một thứ gì đó rất kỳ quái, làm cho mọi thứ âm thầm lặng lẽ quay lại thuở ban đầu.

Mới vừa đẩy cửa ra, Diệp Anh Chương ở phía sau lại đuổi theo cô: “Tuyền Tuyền…” Tưởng Chính Tuyền dừng lại, chậm rãi xoay người, khóe miệng hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Diệp đại ca, anh còn chuyện gì sao?”

Diệp Anh Chương chăm chú nhìn cô, chậm rãi nói: “Tuyền Tuyền, nếu lúc trước anh đem hết mọi chuyện nói rõ ràng với em sớm một chút… Thực xin lỗi, anh quả thật là một tên rất vô dụng, là anh không đủ can đảm!” Năm đó nếu anh ta dũng cảm một chút, dũng cảm nói lời cự tuyệt với cha mẹ, hoặc là ngay từ ban đầu đã nói rõ ràng mọi chuyện cho cô nghe, hoặc là đoạn tình cảm kia vẫn còn lại một chút, cho dù chỉ là một chút, như vậy tất cả mọi chuyện chắc chắn sẽ không thành ra như bây giờ, chí ít những tổn thương vô kể kia sẽ được giảm xuống mức thấp nhất.

Tưởng Chính Tuyền lắc đầu, nhẹ nhàng mà nói: “Không, Diệp đại ca, anh không cần nói xin lỗi gì với em. Chuyện năm đó không có gì là lỗi cả. Anh hồi đó, vẫn xem em như em gái của mình, anh không hề sai… Anh chỉ là không yêu em mà thôi.”

Mấy năm sống ở New York, cô mới bừng tỉnh mà hiểu được, lúc trước hết thảy đều là do mình quá cố chấp. Tuy rằng năm đó Diệp đại ca luôn lấy cớ là công việc bận rộn, cả tháng khó khăn lắm mới đi hẹn hò với cô được một lần, nhưng nếu khi đó trong lòng anh thật sự có cô, để ý tới cô thì chuyện giữa cô và Nhiếp Trọng Chi, sao anh có thể không nhìn ra được một chút manh mối nào?

Diệp Anh Chương nói: “Tuyền Tuyền, anh thật sự đã cố hết sức.” Anh ta thật sự đã cố bảo mình yêu Tuyền Tuyền, nhưng rồi cuối cùng anh ta vẫn không làm được.

Tưởng Chính Tuyền mỉm cười xa xôi, như nụ hoa từ từ nở rộ: “Em biết, Diệp đại ca, chuyện cũng đã qua rồi. Chúng ta ai cũng có lỗi!”

Khi đó bọn họ vẫn còn rất trẻ, cho nên không biết khi còn trẻ đau thương thống khổ hay vui sướng hân hoan gì người ta đều phóng đại lên. Một chút vui vẻ, một chút thương tâm, cũng đều làm như một chuyện kinh thiên động địa.

Bây giờ nghĩ lại, yêu đương, cãi vã, chia tay, cũng chỉ là một phần của tình cảm mà thôi. Mỗi người ai đã từng trải qua giai đoạn ấy, thì thật sự sẽ cảm thấy nó cũng không có gì to tát.

Chuyện giữa cô và Diệp đại ca, không có gì là đúng hay không đúng, kỳ thật chỉ là yêu hay không yêu mà thôi.

Chỉ tiếc, một đạo lý dễ hiểu như vậy, cô mãi cho tới khi sang New York rồi mới lĩnh ngộ ra được.

Vì để tiện chăm sóc sức khỏe cho mẹ, Tưởng Chính Tuyền chính thức từ chức ở K.W. Lúc cô nộp văn bản từ chức chính thức lên cho Ninh Hi, Ninh Hi tỏ ra cực kỳ tiếc hận: “Không thể tưởng tượng được cuối cùng em vẫn quyết định từ chức.”

“Cảm ơn giám đốc Ninh đã cho tôi một cơ hội như vậy, tôi thật sự cũng rất thích công việc này, nhưng bởi vì nguyên nhân gia đình, tôi không thể không từ chức.”

Ninh Hi có chút đăm chiêu rồi lại mỉm cười: “Nếu vậy, tôi có thể giữ lại lá đơn từ chức này ở đây sao?”

Tưởng Chính Tuyền lắc đầu: “Tôi đã quyết định rồi, cho nên anh không cần giữ lại cho tôi nữa.”

Ninh Hi thở dài, hỏi: “Teresa, có thể nói cho tôi biết nguyên nhân thật sự khiến em phải từ chức là gì được không? Tôi còn nhớ lúc ở Ninh Thành, em đã nói chuyện trong nhà em cơ bản đã ổn thỏa hết rồi kia mà.”

Tưởng Chính Tuyền: “Lần này là chuyện đột xuất. Thân thể của mẹ tôi không tốt, mới vừa làm phẫu thuật xong, cho nên… Tôi không thể không từ chức.” Cô thấy Ninh Hi lại muốn mở miệng khuyên bảo, liền nói một hơi dứt khoát cho xong: “Giám đốc Ninh, anh thật sự không cần khuyên tôi nữa đâu, lần này tôi sẽ không lưỡng lự như trước nữa. Với tôi mà nói, cha mẹ người thân mới là những điều quan trọng nhất thế gian, tôi chỉ muốn chăm sóc mẹ thật tốt, để bà ấy mỗi ngày trôi qua đều khỏe mạnh bình an, luôn vui vẻ hạnh phúc.”

Ninh Hi biết cô tâm ý đã quyết, nói thêm nữa cũng vô dụng: “Được rồi, một khi đã nói như vậy, tôi cũng không níu kéo thêm nữa. Thế này đi, tôi đại diện người đứng đầu ở đây, đứng ra mời đám đồng nghiệp trong bộ phận chúng ta đi ăn một bữa cơm, xem như tiệc chia tay em vậy.”

Nghĩ đến những người đồng nghiệp đã từng làm việc cùng nhau, Tưởng Chính Tuyền mỉm cười gật đầu.

Tưởng Chính Tuyền cứ nghĩ rằng sau khi ăn bữa cơm ‘chia tay’ rồi, hẳn là sẽ không còn cơ hội gặp lại Ninh Hi nữa, cho nên, ngay khi cô nhìn thấy Ninh Hi đang cầm hoa tươi đứng trước cửa thang máy ở bệnh viện, cô không khỏi kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”

Ninh Hi lúc này cũng đã hồi thần từ nỗi kinh ngạc lúc vừa nhìn thấy, nhíu mày: “Tôi đến đây để thăm người bệnh. Nhưng bây giờ xem ra, bác gái hẳn cũng ở trong bệnh viện này.”

Tưởng Chính Tuyền không nói được lòi nào, rồi sau đó cô mở trừng mắt nhìn ngón tay Ninh Hi ấn số đi lên tầng hai mươi tám. Ninh Hi thấy cô như thế, lập tức phản ứng lại, giống như người vừa bất ngờ giành được giải độc đắc, vừa kinh ngạc vừa vui mừng rõ ràng: “Em… sẽ không phải cũng đi lên lầu hai mươi tám đấy chứ?”

Tưởng Chính Tuyền không khỏi bật cười: “Chúc mừng anh, Ninh tiên sinh, anh nói đúng rồi! Tôi cũng đi lên tầng hai mươi tám.”

Hồi sau mới biết được vị trưởng bối của Ninh Hi cũng đang nằm ở bệnh viện này, ở ngay phòng bệnh bên cạnh bà Tưởng, rốt cục bó hoa tươi mà Ninh Hi mang tới ngày đó cuối cùng lại để ở phòng bệnh của bà Lục Ca Khanh.

Đây vẫn chưa phải là chuyện khiến Tưởng Chính Tuyền bất đắc dĩ, điều khiến cô bất đắc dĩ còn ở phía sau này. Bởi vì từ ngày đó trở đi, mỗi ngày hoa tươi của Ninh Hi đều được người đưa tới phòng bệnh của bà Lục Ca Khanh rất đúng giờ.

Cuộc phẫu thuật mạch vành ghép tim nhân tạo của bà Lục Ca Khanh cực kỳ thành công, sau nửa tháng dưỡng bệnh đã bình phục rất tốt. Buổi chiều ngày hôm đó, bà liền kéo con gái lại cùng ngồi nói chuyện phiếm: “Tuyền Tuyền, con cảm thấy cậu thanh niên Ninh Hi này thế nào?”

Tưởng Chính Tuyền một mực giả ngu ngơ: “Mẹ, thật sự không thấy thế nào hết, chẳng qua chỉ là một người đồng nghiệp trước kia thôi mà.”

Bà Lục Ca Khanh liếc ngang cô một cái, khẽ mỉm cười, tầm mắt từ bó hoa tươi còn đọng sương chuyển qua khuôn mặt trắng nõn của con gái: “Vậy sao… Nhưng sao mẹ lại cảm thấy cậu ta giống như không như lời con nói?”

Nơi bà Lục Ca Khanh nằm chính là phòng số sáu trên tầng hai mươi tám, tầng này chỉ có những phòng bệnh đặc biệt, cho nên ngày thường đều vô cùng yên tĩnh. Ninh Hi đang ôm bó hoa quen thuộc dạo bước dọc theo hành lang, nhẹ nhàng mà đẩy cửa vào, chợt nghe thấy thanh âm hờn dỗi của Tưởng Chính Tuyền từ trong phòng truyền ra: “Mẹ…..” Âm cuối của Tưởng Chính Tuyền vang vọng trong không khí như được kéo ra thật dài, cực kỳ dễ nghe.

Bà Lục Ca Khanh dịu dàng nói: “Tuyền Tuyền, con cũng đã trưởng thành, cũng nên tìm ai đó mà yêu đương đi thôi, sau đó kết hôn sinh con, sống một cuộc sống yên bình hạnh phúc.”

Bước chân Ninh Hi bất giác ngừng lại ở cửa, ngưng thần yên lặng nghe.

Tưởng Chính Tuyền giống như không biết làm sao: “Mẹ, con và anh ta thật sự không có gì, con cũng không biết anh ta đang phát điên cái gì, ngày nào cũng đưa hoa đến phòng bệnh của mẹ.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .